LÃNH ÐẠO LÀ RĂN BẢO TRONG YÊU THƯƠNG


Dòng Salésiens (Institut des Prêtres Salésiens, lấy tên Thánh Phanxicô Salêsi) do thánh Gioan Bosco thiết lập năm 1868 (với mục đích mở trường dạy các em mồ côi nghèo khổ) đã phát triển mạnh mẽ, có nhiều chi nhánh tại Tây Ban Nha. Một hôm trong giấc ngủ, cha Giám đốc của một trường thuộc nhà dòng nghe thánh Gioan Boscô nói về mình rõ ràng từng tiếng: "Con lãnh đạo nhà nầy, nhưng con sơ suất để nhiều học sinh lỗi luật, hãy cải thiện nếp sống trong nhà lập tức". Lúc ấy thánh Boscô đang hoạt động ở nhà mẹ tại Turinô (Ý) nhưng Chúa hay ban cho ngài cùng một lúc có mặt ở hai chỗ.
Cha Giám đốc trường bận rộn nhiều công việc, vì thế tâm trí sao lãng, không nhớ lời thánh Boscô. Vài hôm sau ngài lại nghe tiếng thánh nhân bảo như lần trước. Nhưng rồi, ngài cũng quên nốt. Ít ngày sau, thỉnh thoảng ngài có nhớ đến chỉ thị của thánh Boscô, nhưng ngài lại tự nhủ: "Mình đã phấn đấu làm hết phận sự, lại được các tu sĩ khác cùng cộng tác, cùng chia sẽ trách nhiệm mà... Hay đây chỉ vì mình bị in trí, ám ảnh? Không nên vội tin những giấc mơ!"
Ðã mấy ngày trôi qua mà ngài chẳng khởi sự cải cách một điều gì cả! Sáng hôm ấy, ngài dâng lễ như thường lệ. Lúc bắt đầu đọc kinh Cáo mình, ngài nghe tiếng thánh Boscô nói rõ ràng: "Hãy mau cải thiện kỷ luật trong nhà, nếu không thì đây là Thánh lễ cuối cùng của đời con". Kinh khiếp quá!
Lễ xong ngài liền bàn hỏi với các linh mục, tu sĩ phụ tá, ai cũng lo lắng, suy nghĩ, nhưng thảo luận suốt ngày mà vẫn không tìm được nơi nào hoặc học sinh nào lỗi luật cả. Tối hôm ấy, cha Giám đốc trằn trọc trên giường, thao thức, hồi hộp, không sao nhắm mắt được. Lời thánh Gioan Boscô phán bảo ban sáng vẫn còn vang vẳng bên tai: "... nếu không thì đây là thánh lễ cuối cùng của đời con!". Ngài vắt tay lên trán, tính nhẩm từng giờ, từng khắc, từng phút đang trôi qua chầm chậm... "mai tôi còn sống để dâng lễ nữa không?"
Bổng chốc mắt ngài sáng rực lên: thánh Gioan Boscô đứng ngay cạnh giường từ hồi nào: Hãy chỗi dậy, mặc áo vào và đi theo cha!
Cha Giám đốc nửa mừng nửa sợ vâng lời chổi dậy, mặc áo vào và lẻo đẻo theo sau thánh Gioan Boscô. Ði tới đâu các cửa đã khoá đều tự động mở ra cả. Thánh nhân đưa tay chỉ từng phòng học, từng nhà ngủ, từng nhà chơi, phòng khách... chỉ đến đâu ngài phê bình đến đó: phòng nầy được, đáng khen, có lòng đạo đức, học hành tiến bộ; phòng kia kỷ luật lỏng lẻo, học tập lôi thôi... Cuối cùng, thánh nhân đưa cha Giám đốc tới một phòng và chỉ cho ngài thấy:
- Xem kìa, chúng nó thật vô kỷ luật: bỏ việc học hành, biếng lười lao động, xao nhãng kinh nguyện, thậm chí còn có đứa trẻ trở thành sa đọa, xấu xa...
Cha Giám đốc trông thấy rõ ràng từng đứa từng lỗi, từng việc xảy ra...thánh Boscô tiếp: Cha nhắc lại: Phải yêu thương chúng nó, hoà mình với chúng nó, tìm hiểu chúng nó, cùng ăn, cùng giải trí, cùng cầu nguyện, cùng đói thoại với chúng nó. Sự hiện diện đầy tình yêu thương của chúng ta khiến chúng được đặt vào một tình trạng không thể phạm tội. Phải cương quyết ngăn chận sự dữ với bất cứ giá nào...
Cha Giám đốc lúng túng cám ơn thánh Gioan Boscô đoạn hứa sẽ làm theo lời khuyên bảo của ngài. Thánh nhân đưa cha trở lai tận giường, chúc lành cho cha rồi vụt biến đi.
Vừa tảng sáng, cha Giám đốc triệu tập Hội đồng các tu sĩ trong nhà lại, thuật lại tỉ mỉ câu chuyện thánh Gioan Bosco đến thăm cùng nói lại những điều, những biện pháp thánh nhân đề nghị. Cả nhà nhất trí, phân công tác theo dõi các học sinh cách chặt chẽ. Họ đã bắt gặp quả tang mọi việc đúng hệt như thánh Boscô đã cho thấy. Họ thi hành kỷ luật ngay: một số ít bị loại ra khỏi nhà, số còn lại phải chịu kỷ luật nặng nhẹ tùy trường hợp. Từ ngày ấy trở đi, tinh thần trong nhà, từ tu sĩ đến học sinh đã có những bước cải tiến rõ rệt. Ngôi trường từ đó trở thành một gia đình hạnh phúc, gương mẫu.
  • Biết điều con muốn và muốn cách cương quyết. Nếu không cương quyết định đoạt, con sẽ làm các tuỳ viên tê liệt. Ðể các tuỳ viên tự do quyết định, con sẽ gây hỗn loạn (ÐHV. 846)
  • Lãnh đạo là sống kỷ luật, tìm hiểu lệnh trên, khôn khéo hành động theo mệnh lệnh. Lãnh đạo là tìm kiếm phương thế thực hiện và giàu nghị lực để thắng các trở ngại (ÐHHV. 647).

Tác giả Nguyễn Văn Thuận, HY
http://www.dunglac.org/index.php?m=module3&v=chapter&ib=432&ict=5119

Hạnh Phúc Là Biết Quý Những Gì Mình Có


Một người sở hữu chiếc xe hơi sang trọng chưa hẳn đã hạnh phúc. Ngược lại, một người khác chỉ có chiếc xe cà tàng nhưng lúc nào cũng yêu thích nó, anh ta sẽ hạnh phúc hơn.
Ảnh: corbis.
Một số người cho rằng hạnh phúc không phải là có những gì bạn muốn, mà là muốn những gì bạn đã có. Câu châm ngôn này nghe có vẻ hợp lý, nhưng có thể kiểm chứng được không? Hóa ra là được.
Nhà tâm lý học Jeff Larsen từ Đại học công nghệ Texas và Amie McKibban từ Đại học bang Wichita đã hỏi các sinh viên xem họ có sở hữu 53 món đồ khác nhau hay không, chẳng hạn xe hơi, dàn nghe nhạc hay một chiếc giường.
Kết quả cho thấy người ta có thể nhanh chóng quen thuộc với món đồ của mình và do đó mà cảm nhận ít hạnh phúc từ chúng. 
Tuy nhiên, cũng theo các chuyên gia, người ta có thể tiếp tục mong muốn những món đồ mà họ đã có, và những người làm như vậy sẽ thấy hạnh phúc hơn.
"Đơn giản là việc có hàng đống đồ không phải là chìa khóa của hạnh phúc", Larsen nói. "Dữ liệu của chúng tôi cho thấy bạn cũng cần đánh giá cao những thứ mà bạn đã có. Và điều quan trọng nữa là phải giữ được niềm ham muốn đối với những thứ mà bạn chưa thể mua".
Với các sinh viên đã sở hữu một chiếc xe hơi, các nhà nghiên cứu yêu cầu họ đánh giá nhu cầu của mình với chiếc xe đó. Còn nếu họ chưa có xe hơi, họ sẽ được hỏi về mức độ muốn có nó.
Larsen và McKibban sau đó tính toán mức độ mà mọi người muốn những thứ họ đã có và có những thứ họ muốn. Phép tính cho thấy hai yếu tố này không trùng lên nhau.
Những người mà ham muốn nhiều hơn những gì họ thực có thì hạnh phúc hơn những người mà mong ước ít hơn những gì thực sở hữu. Tuy nhiên, người được sở hữu nhiều đồ vật mà họ từng mong muốn thì hạnh phúc hơn người có ít món đồ mà mình khát khao.
T. An (Theo http://vnexpress.net)

Nghề mới: làm bạn với người khuyết tật

Tám tiếng một ngày dành cho người khuyết tật, từ hỗ trợ vệ sinh cá nhân đến ăn uống, ngủ nghỉ, học tập, làm việc, chia sẻ vui buồn, đi xem phim, mua sắm... là "nghề " mới đầy ý nghĩa nhân bản của các bạn trẻ ở Hà Nội: nghề hỗ trợ cá nhân (Personal Assistant - PA), giúp người khuyết tật sống độc lập.
Một ngày làm việc của Trần Đức Công (tốt nghiệp Viện ĐH Mở Hà Nội) bắt đầu từ 8g. “Cơ quan” của Công chính là nhà của anh Văn Đức Hòa ở khu tập thể ĐH Kinh tế quốc dân. Anh Hòa bị khuyết tật bại não không thể đi lại và tự sinh hoạt được, nên Công được Trung tâm Sống độc lập Hà Nội tuyển dụng và cử đến để làm nhân viên PA cho anh Hòa.
Đồng hành
Công cho biết: “Việc đầu tiên khi đến “công sở” là giúp anh Hòa dọn dẹp nhà cửa, bàn máy tính, giá sách. Vì anh Hòa đang tập trung học ngoại ngữ nên hai anh em dành hầu hết thời gian buổi sáng để trao đổi, học tiếng Anh trên mạng. Thỉnh thoảng, tôi giúp anh Hòa một chút kỹ năng về vi tính và tìm kiếm thông tin hữu ích. Buổi chiều, tôi hỗ trợ anh Hòa tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Công việc quan trọng nhất trong ngày là tập di chuyển bằng xe lăn điện cho anh. Hai anh em tập cách đi, cách xử lý tình huống khi tham gia giao thông, biển báo, tín hiệu, cách sang đường...”.
Không có công sở với nhiều nhân viên, công việc chính của nhân viên trợ giúp là làm bạn, giúp đỡ người khuyết tật. Công việc không vất vả, không cần nhiều kiến thức chuyên môn song lại rất cần tấm lòng, sự chia sẻ, cảm thông để giúp người khuyết tật dần trở về với cuộc sống, sống độc lập.
Với Oanh (tốt nghiệp ĐH Ngân hàng), một ngày làm PA diễn ra khá thú vị. Người được Oanh hỗ trợ là một cô gái tên Hương đã tốt nghiệp ĐH, bị tai nạn giao thông phải nằm một chỗ ba năm qua, rất háo hức khi được trở lại cuộc sống. Oanh và Hương lên “kế hoạch sống” cho từng ngày.
Oanh kể: “Mặc dù đã tốt nghiệp ĐH nhưng tôi chỉ có kiến thức lý thuyết, còn kiến thức đời sống thì rất kém nên Hương lại hướng dẫn tôi, từ nấu ăn, đi chợ chọn mua đồ đến thêu thùa, may vá. Hai đứa cứ ríu rít suốt ngày”. Oanh khoe: “Hôm vừa rồi hai đứa làm một chuyến đi tham quan, mua sắm ở siêu thị Big C. Ba năm rồi Hương mới được tự tay mua sắm cho mình từ chai dầu gội, cái cặp tóc nên cô ấy xúc động và vui lắm”.
Lâm (PA của anh Khánh Lâm - 59 Hàm Long, Hà Nội) thì tâm sự: “Hầu hết người khuyết tật bại não không tự chủ được trong sinh hoạt cá nhân nên phụ thuộc rất nhiều vào người thân. Tuy nhiên, do phụ thuộc nên họ thường chịu đựng và chỉ dám yêu cầu được hỗ trợ những nhu cầu tối thiểu như ăn, ngủ, vệ sinh. Còn những nhu cầu khác như giao tiếp, mở rộng vốn hiểu biết, quan hệ xã hội thì họ gần như không được đáp ứng. Càng khó khăn hơn đối với những người khuyết tật có trình độ muốn được làm việc, cống hiến cho xã hội. Những PA như chúng tôi giúp họ có được sự hỗ trợ tám tiếng một ngày. Họ toàn quyền sử dụng thời gian của PA mà không phải trả chi phí gì cả nên rất hạnh phúc và tranh thủ từng ngày để được tận hưởng, khám phá cuộc sống qua sự giúp đỡ của PA”.
Đức Công giúp anh Hòa mua thực phẩm - Ảnh: H.H.
Hơn cả một nghề
“Lần đầu tiên đi chợ với sự giúp đỡ của PA, tôi cảm nhận một chút lúng túng nhưng đầy thú vị. Lần đầu tiên trong đời tôi được ra chợ cóc, tự tay chọn cho mình từ mớ rau đến món ăn yêu thích. Với tôi, ngồi trên xe lăn, với sự giúp đỡ của PA, chập chững những bước đầu tiên trên con đường sống độc lập để sau này tự tin hòa nhập cộng đồng thật quan trọng biết bao...” - chị Vũ Hải Yến, một người khuyết tật bại não chưa một lần được ra ngoài cộng đồng, đã nghẹn ngào viết như vậy vào nhật ký sau hai ngày được cung cấp nhân viên PA.
Còn đây là trích nhật ký của Diễm Hương: “Sáng thứ hai, mình dậy từ rất sớm lên kế hoạch chi tiêu để mua giáo trình hay phần mềm học tiếng Anh, tiếng Nhật để cùng Oanh, nhân viên PA của mình, thực hành hằng ngày, mua một chai dầu gội đầu, mấy loại rau, hoa quả, thức ăn tươi để chế biến theo khẩu vị của bản thân, bố mẹ và Oanh. Nếu thấy vật dụng cá nhân nào rẻ sẽ mua tùy quỹ thời gian cho phép. Mình đã dặn Oanh về thời gian mình cần Oanh đến sớm để giúp mình vệ sinh cá nhân, mặc quần áo và đẩy xe lăn cho mình từ nhà đến Big C...
Sau ba năm nằm một chỗ với chấn thương cột sống, mình được quay lại để chứng kiến sự thay đổi lộng lẫy và tuyệt vời ở đây. Mình và Oanh loay hoay mãi mới lên được cầu thang băng chuyền với cái xe lăn, may mà có anh bảo vệ giúp đỡ... Mình đã tự tay mua tặng sinh nhật cháu mình một quyển truyện, thay vì lúc nào cũng nhận từ mọi người thứ mình cần... Mình biết sẽ còn nhiều dịp như thế nữa, mọi thứ đã thay đổi khi có PA...”.
Gần 30 người khuyết tật được nhận trợ giúp đều có chung một cảm xúc, một niềm tin mới về sự thay đổi của cuộc sống khi có PA. Còn với các PA, họ cũng có một mong muốn mãnh liệt: ngày càng có thêm nhiều bạn trẻ đến với nghề này, bởi đó không chỉ là một nghề với 2,5 triệu đồng tiền lương mỗi tháng, mà hơn hết là trách nhiệm với những người gặp thiệt thòi trong cuộc sống, để có cơ hội được thực hiện trách nhiệm xã hội khi còn trẻ.
Tôi thật sự tìm lại được cuộc sống chính mình
Từ khi có người hỗ trợ cá nhân của Trung tâm Sống độc lập cử đến trợ giúp hăng ngày, tôi đã làm được phần lớn công việc chăm sóc mình từ những việc đơn giản như tắm rửa, vệ sinh cá nhân cho đến giao dịch bên ngoài như làm hộ chiếu phổ thông, đi gặp gỡ bạn bè người thân, uống cà phê, hát karaoke. Mỗi khi có khách từ xa đến chơi hay nhà vắng người thì có thể cùng phối hợp với người trợ giúp cá nhân lo cơm nước. Như vậy, về mặt tinh thần tôi được vơi đi nỗi lo canh cánh về tuổi mẹ đã cao nhưng vẫn phải chăm sóc mình.
Sự tự chủ và lòng tự tin đã được nâng cao, điều đó cũng không nằm ngoài mục tiêu lớn mà tôi nỗ lực mong đạt được từ trước đến nay. Với sự trợ giúp này, tôi như thật sự tìm lại được cuộc sống của chính mình. Tính bền vững của dự án Trung tâm Sống độc lập sẽ giúp tôi quyết tâm hơn nữa để tạo lập cho mình một cuộc sống tự chủ cùng với cộng đồng xã hội, vượt qua những rào cản để có thể tham gia một cách đầy đủ và công bằng vào các công việc của gia đình cũng như ngoài xã hội.
VŨ ANH TÚ
HOÀNG MAI (Theo http://www.tuoitre.com.vn)





Hãy cố yêu người mà sống


Mình nghĩ cuộc đời là một khối vật chất mà chúng ta cần tích tụ để mầu mỡ hơn yêu quý mình thôi". Còn mình, ngay cả khi không lời đáp trả, lòng mình vẫn vẹn nguyên điều ấy. Người ta gọi thế là dại khờ. Mình may mắn bởi vì hiếm khi tỵ hiềm với một ai đó về những gì mà họ đang có. Đơn giản vì người ta chẳng thể nào hài lòng ở vị trí của mình, dẫu họ có đủ đầy mọi thứ nhưng đôi khi, họ thiếu hụt cả một... niềm đau.
Đêm, ở phía ngoài kia chỉ toàn bóng tối và gió. Ở tại căn phòng này, từ ô cửa sổ này, mình không thể bay ra phía ngoài kia để được lang thang một nơi xa xôi nào đó, hoàn toàn không. Đôi khi mình nghĩ giữa cuộc đời này mình đang bị ràng buộc vào một điều phù phiếm nào đó, không thể rời đi được. Thế thì thà mình sống mà yêu thương trọn vẹn đời sống này có phải tốt đẹp hơn không.
Mình yêu những phút giây lòng mình tĩnh lặng thế này. Không yêu thương, không nhớ nhung, không chờ đợi, không hy vọng vào những điều viển vông mà lẽ thường mình vẫn vờ huyễn hoặc chúng theo ý mình. Chỉ có gió mơn man tóc mình, bờ vai mình... Mình chợt nhận ra, lâu thật lâu rồi mình không khóc. Có chăng chỉ là những phút giây nào đó mình thật sự xốn xang bởi một tình thân nào đó vô tình cảm nhận được. Vậy thôi! Cuộc đời vốn đơn giản thế.
Ở thành phố này, mình chỉ là khách trọ. Bất kể nơi nào mình đến đều xa lạ. Sự bơ vơ ấy quấn chặt lấy trái tim mình. Có những khi chạy xe trên phố, mình không tìm ra con đường về nhà, mình không biết những con đường dẫn đến nơi mong muốn. Những khi ấy, mình chỉ muốn ngồi bệt xuống đường mà khóc nấc lên giữa dòng người nhộn nhạo ấy nhưng mình hoàn toàn không làm điều đó. Mình không cho phép bản thân trở nên như thế. Tất thảy phải chìm sâu vào bên trong và mình mỉm cười vì mình yêu cuộc sống này, yêu đời sống của mình.
Mình nghĩ: "cuộc đời là một khối vật chất mà chúng ta cần tích tụ để mầu mỡ hơn". Nỗi thống khổ tương tự như niềm hạnh phúc. Chỉ có vậy thôi. Cuộc đời là chuỗi tháng ngày thăng trầm, đi hết con đường này, chúng ta sẽ phải đi đến một con đường khác tương tự thế. Và chúng ta, phải đi qua chúng một mình, hoàn toàn cô độc.
Mình mơ một giấc mơ. Cô gái chạy bằng đôi chân trần trên cánh đồng đầy hoa, gió cất lên tiếng hát thiết tha vẫy gọi. Và chân trời lóng lánh nắng, đôi chân trần rướm máu. Cô gái mỉm cười. Thế thôi! Phải sống mà cố gắng yêu người rồi cuộc đời sẽ qua. Tháng tám, mùa đã chuẩn bị sang thu...
http://ngoisao.net